Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2016

Rác nên vứt, cảm xúc lỗi nên quên

Chả ai muốn giữ rác ở trong nhà mình và cũng chả ai muốn giữ 

những cảm xúc tồi tệ.

Hà nội chiều lang thang

Hà Nội trong mắt của kẻ si tình 
đẹp , lãng mạn và buồn...

21-8-2016

00h40: có tin nhắn
bạn từ hồi cấp 1, ghét từ cấp 1 ghét đi, h vẫn ghét, nhắn tin hỏi ngủ chưa, k tl. làm ơn đừng bao giờ nt cho tôi nữa. đa tạ!!!

chả buồn ngủ tí nào nhỉ, 

ngày 20-8-2016 nhật kí một ngày mưa

 Chả hiểu mình là cái thể loại gì nữa, thức tới gần 6h sáng mới chịu đi ngủ.

2h sáng, 1 tin nhắn mới từ cậu bạn từ hồi lớp 5 nhắc đi ngủ. ờ, dĩ nhiên là 2 đứa lại nói chuyện với nhau chứ ngủ nghê gì. chỉ quanh quẩn mấy chuyện học tập, rồi thời tiết, chơi bời vớ vẩn... kể ra, ngày xưa trêu chọc, cãi chửi nhau suốt ngày ấy, mà lớn rồi, ai cũng khác, khác từ bên ngoài lẫn bên trong, cách suy nghĩ khác, cách nói chuyện cũng khác nghe kiểu "người lớn" hẳn. Mà cũng có lẽ một phần do yếu tố ngoại cảnh: trời thì lớt phớt mưa, đôi khi ào ào, mưa gió của bão ấy, lại giấc nửa đêm, à không sáng sớm ấy, cô đơn một thân một mình. Vậy nên nói chuyện nghe hiền hẳn.




Chắc cũng tầm hơn 2h xíu, lại một người        
bạn nữa nhắn tin bảo ngủ đi em. Thật ra là
cũng chẳng biết từ khi nào cứ trêu trêu gọi
 hắn là anh xong nó quen mồm, giờ cứ anh
 anh em em, mà rõ hắn là bạn cùng lớp cấp 3
. Hắn thì nhắn tin nhắc nhở mình đi ngủ khá
nhiều lần rồi, vì hắn cũng thuộc dạng cú đêm ấy,
toàn xem phim. À chính hắn là tác giả của câu
 tl làm mình cười k ngớt ấy.

































11h30 chị Loan gọi dậy ăn cơm. haizzz hết buổi sáng rồi đấy các cậu ạ.
Chiều quanh quẩn vài ba quyển sách ol fb vật vờ mãi cũng hết buổi.
tối lại thức đến giờ này đây.



Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2016

Giản dị

Em có ước gì đâu.

Một ngôi nhà. Bão dừng sau cánh cửa


Những ưu tư muộn phiền tạm thời bỏ lại.



Bên trong, chỉ có ấm áp, và anh.

Buồn làm sao buông

BUỒN LÀM SAO BUÔNG


Giấu một nỗi đau trong sâu thẳm trái tim
Giấu thêm nỗi buồn sâu trong ánh mắt
Này cô gái, hạnh phúc đôi khi là buông bỏ
Đừng cố chấp giữ mãi những niềm đau